Ma Dai - Ngập tràn gái đẹp

Ma Dai là phim hài VN tương đối hay tui từng xem, mặc dù truyền tải 1 thông điệp chẳng mấy ý nghĩa về tình yêu nhưng Đức Thịnh đã xây dựng được 1 nội dung khá tốt, đủ để không bị chê quá nhiều, nhưng cũng chẳng khen thái quá.

Không biết viết bài này nên nói về gái hay về phim đây, vì trong đây gái đẹp xuất hiện khá nhiều.

Cô này...


Cô này...

Cô này...



Vai chính là cô này... à, có bẻ hơi tệ hơi mấy cô trên.



Tất cả các em đều đẹp, anh công nhận! Nhưng anh phải quay lại bình luận nội dung phim rồi.

Về Ma Dai tui có nhận xét thế này:

Nửa đầu phim làm khá tốt khi liên tục tạo ra những tình huống cười không kiềm lại được, từ Ngân Khánh tới Đức Thịnh lẫn Kiều Oanh, Hoài Linh đều lần đầu tạo cảm giác gây cười cho tui mà cảm tưởng không quá phô, có phần tự nhiên và tinh tế.

Nói vậy chứ cũng không hẳn là khen, nửa đầu phim tuy làm tốt, nhưng khi có cảm giác sắp xem được 1 bộ phim ra trò thì Đức Thịnh tỏ ra đuối sức ở nửa sau khi bắt đầu cạn dần ý tưởng gây cười và mắc phải 1 lỗi kinh điển là bố cục bắt đầu bớt chặt chẽ, gượng gạo.

Cứ tưởng tượng cảm giác giống như đang party phấn khích, tung bay giữa bầu trời thì rớt mood 1 cái độp xuống đất, hoặc như đang phê cần bỗng nhiên hết thuốc, mọi thứ hụt hẫng không như mong đợi.

Điểm này mà khắc phục được là ăn tiền ngay, nên nếu có ra mắt phim sau thì Đức Thịnh cần cố gắng giữ phong độ tốt suốt buổi mây mưa hơn, tránh hết thuốc, tuột mood lại bị bảo yếu sanh lý.

Không tốt!

Phim này nói chung khá, nhiều thông điệp ý nghĩa, như nếu có khả năng tàng hình thì chúng ta có thể tác động với các anh xả rác, móc túi hoặc bị bệnh đái đường… rất tốt, thông điệp như vậy là tạm ổn.

Nhưng hình tượng nhân vật Ma Dai do Đức Thịnh thủ diễn khá gây ức chế cho tui.


Hiếm thấy con ma nào ép người vô những tình huống quá đáng khó hiểu như ma này, ví dụ như lúc bà Ngân Khánh bận họp quan trọng thì lại can thiệp cho bằng được để kéo người ta đi thăm ông già nằm bệnh viện, thì cứ vào đấy rồi lo sau, mắc gì phải kéo đi như thế.

Ma mà như thế là không tôn trọng chuyện của người khác, lại còn quả đe dọa lấy quyền năng ra hù nữa.


Hoặc như trước đó là ép người đẹp tiếp tục ở lại hầu hạ âm nhạc với ông già Hoài Linh, làm lỡ 1 buổi họp quan trọng khác.

Chắc chắn khi xem bất cứ ai cũng có suy nghĩ này, rằng chú ma kia đòi hỏi quá đáng rồi đấy.

Bác Thịnh cũng dính sạn như Tấn Beo, diễn phim nhưng chất diễn hài nhiều quá, gom lại nằm khư khư 1 cục, tưởng là lợi thế nhưng trong nhãn quan của tui thì thấy nó không phù hợp, cợt nhã thế nào ấy, cần thay đổi.

Thiết nghĩ mấy bác này nên cạo bớt 'cái nhớt' hài kịch trên lưng để vào vai nhân vật cho đúng, hài điện ảnh cũng có cái khác riêng của nó chứ không tương đồng nhiều với hài trên sân khấu đâu.

Nhưng trong 2 tình huống nếu trên thì Đức Thịnh cũng khá hay là làm bật ra 1 thông điệp rất tuyệt vời, đó là lúc anh hỏi cô gái “Cô không thấy thoải mái khi làm người khác vui hả?”.

Tui đánh giá đây là câu hỏi hay, bởi Ngân Khánh trong phim là 1 cô gái khá bướng bỉnh, thuộc dạng gái đại gia nên tính tình có phần ích kỉ, chỉ nghĩ cho mình.

Nên đây coi như chỗ gỡ điểm cho Đức Thịnh khi con ma của anh hard core với Khánh quá.

Thêm điểm khác nữa là pháp lực của Ma Dai, cũng phải nói là chẳng logic khỉ khô gì cả.


Ngay từ đầu nói rằng viên đá mà Ma Dai Đức Thịnh giữ giống như 1 cục pin, sở dĩ con ma xuống được dưới trần mà tung hoành bên canh người đẹp là nhờ năng lượng từ viên đá, và năng lượng này sẽ càng ngày càng tuột nếu gặp phải tình huống khẩn cấp và được dùng quá nhiều.


Thế mà gần cuối phim khi cục pin sắp cạn thì anh ma dai lại còn được ưu ái thể hiện thêm, làm như cái logic cạn pin nói ra cho vui vậy, mấy tình huống nhập ra nhập vô người khác, rồi dọng ầm ầm khi đụng phải bức tường thiên giới đáng ra anh đã thăng thiên rồi chứ không có đợi tới cuối đâu.

Quá phi lý cho quả pin anh ma dai nắm giữ.

Cảm tưởng như pin của điện thoại Nokia ấy, cứ gần hết còn 5-10% là 1 hồi thấy dựt lên 15%, chả hiểu tại sao nhưng buồn cười không nói thành lời.

Cũng còn khá khá những chỗ khác buồn cười không kém, nên nếu rảnh bạn cứ vào coi rồi đếm.

Dù vậy nhưng phải khen Ma Dai ở 1 chỗ không phải ai cũng để ý.

Đó là phim Ma Dai được làm rất vệ sinh, lấy tôn chỉ sạch sẽ làm đầu.


Từ không gian sang trọng trong các tòa nhà văn phòng cho tới căn nhà của ông bố nuôi Hoài Linh cũng cho thấy điều đó khá rõ, không dơ bẩn, không lượm thượm, thậm chí là được sắp xếp rất ngăn nắp.

Với căn nhà mà bố nuôi Hoài Linh ở thì như vậy là quá vượt bậc so với những ngôi nhà ‘nghèo’ khác rồi.


Thậm chí để ý thấy thì đồ đạc bàn ghế của căn nhà bố nuôi Hoài Linh còn được làm rất style nữa, hiếm có hiếm có.

Các tình huống ở nửa sau phim diễn ra hơi thiếu chặt chẽ, các tình tiết mỏng manh như thủy tinh hay như chiếc dream đang xập xệ nhưng vẫn đưa đôi tình nhân thảnh thơi trên những cung đường thăng hoa.

Có một chi tiết ở nửa sau mà tui thấy rất hay, đó là cảnh ma dai Đức Thịnh vì cứu người đẹp Ngân Khánh khỏi người yêu sở khanh mà chạy 1 mạch ra lang cang tòa nhà rồi bay xuống trong nền nhạc là bài Chỉ Là Giấc Mơ của Bùi Anh Tuấn rất ư là phê tai và ấn tượng bởi tiết tấu.

Thế thôi, đó là những ghi nhận sơ sơ của tui khi xem Ma Dai.

Recommend bạn xem phim này nếu muốn tìm yếu tố giải trí hài hước hay để nhìn ngắm các người đẹp, nhưng nếu muốn tìm 1 kịch bản chặt chẽ, logic kèm phức tạp hoặc phim có IMDB trên 6.0 cho 1 phim VN thì Ma Dai không phải địa chỉ đáng tin cậy.

Cái này khách quan chứ không phải đề cao hay dìm hàng. Quả thực nửa đầu phim cười rất nhiều.