Phim đem lại cho khán giả cảm giác ngỡ ngàng há mồm khi nhìn thấy viễn cảnh con người chúng ta đi đi về về mặt trăng như chuyện thường ngày ở huyện. Chúng ta sở hữu đủ loại công cụ và vũ khí tối tân để đáp trả bất kỳ lời khiêu chiến nào từ bên ngoài.
Và chúng ta còn thành công trong việc kết nối các nguyên thủ quốc gia trong việc giải quyết vấn đề chung, mặc dù chỉ có quốc gia mạnh mới làm được “điều kì diệu” này.
Các sinh vật lạ cũng được chăm chút kỹ lưỡng về tạo hình và độ hầm hố, dĩ nhiên không quên bổ sung cho mình vài điểm yếu để người trái đất còn có cơ may chiến thắng. Khoảng khắc chứng kiến màn ngọ nguậy của sinh vật lạ làm không ít trái tim phải ngừng đập, ước chi đừng gặp phải con này.
Và cảnh hoành tráng nhất chắc phải nói tới là quả phi thuyền của sinh vật lạ dần dần áp sát trái đất rồi bám chặt như một con ve để làm việc mà chúng đã làm như 20 năm trước đó. Cảnh tượng này diễn ra từ từ để cho bất kỳ ai cũng thấy rõ sự đau đớn và tuyệt vọng cùng cực của con người trước thứ gì đó vượt qua sự tưởng tượng và gần như không thể chống lại.
Nhưng nói thật là... trước khi xem phim, thì ấn tượng về "Ngày Độc Lập: Tái chiến" của mình không được tốt cho lắm.
Phải phải, vì thực tình đọc tựa phim thấy không thích, có gì đó báo hiệu phim hơi rập khuôn và sử dụng mô tuýp đã có từ ban xưa, vậy nên mới có định kiến như vậy nhưng vẫn chờ đợi sự khác biệt.
Vậy mà... đúng thế thật.
Cả phim chỉ có 1 thứ duy nhất gây rúng động mạnh là mấy cái đồ chơi bay lượn bắn chéo ầm ầm, âm thanh surround 7.1 làm ráy tai nhảy nhót, hớp hồn khán giả bằng mấy con sinh vật lạ nhớp nhớp đủ kích cỡ từ trên trời xuống kiếm chuyện với hành tinh ta.
Chứ còn cốt phim, mình cho là không thấy khác mấy so với phim của những năm trước là bao, vẫn mô tuýp cũ, đang bình yên gió lặng (những 30 phút đầu phim, lâu lâu gây hấn bằng vài cú thót tim), phát hiện vài tín hiệu không ổn, phi thuyền xuất hiện tấn công hì hục nhưng không quên chừa đường sống cho vai chính.
Con người vẫn được cho thêm thời gian để suy nghĩ tìm cách đối phó, rồi phát hiện ra điều gì đó giúp tiêu diệt sinh vật lạ, kết phim hoành tráng gây hưng phấn và thế là xong xuôi bản thiên anh hùng ca.
Rốt cuộc không có sự thay đổi nào nghiêm túc hơn ngoài hiệu ứng, kỹ xảo và diễn viên.
Phim còn cố gắng kéo miệng gây cười cho khán giả, nhưng lại không thành công lắm. Nếu để ý thì hầu như mấy tình tiết gây cười đều đã có mặt ở hầu hết những phim mình đã từng xem rồi, mặc dù kinh nghiệm xem phim của mình đây không dày dặn cho lắm nhưng cũng đã nhận ra điều đó.
Vẫn mấy kiểu lặp đi lặp lại, không còn sáng về ý tưởng gây cười mà chăm chút nhiều vào kỹ xảo, hiệu ứng, có tí đượm buồn vì điều này.
Ai xem thì sẽ nhận ra một số kiểu nhân vật... không có gì mới. Này nhé, vẫn gã đeo kính hay nói nhiều bị người khác coi thường nhưng cuối phim bỗng chốc thành người hùng, vẫn mấy nhà khoa học tửng tửng với cách nói & ăn mặc không quan tâm ai, hay như lúc chạy trốn thảm hoạ thì kiểu gì cũng có cảnh phụ nữ vừa đẻ xong, ai đó lo cứu đứa nhỏ rồi mất mạng, hoặc bổ sung mấy đứa con nít ríu rít chứng kiến cảnh chiến đấu.
Cứ thế, không 1 thì 2, đều có mặt ở đâu đó rồi.
Do kế thừa từ phần 1 nên đây cũng không quên chất kiêu hùng trước đó, vẫn những bài sở trường về lãnh đạo khích lệ tinh thần quân nhân, dù biết kết cục sẽ rất thương tâm nhưng mấy sếp lớn vẫn khảng khái vỗ vai anh em “chết đi, chết nha", vì biết đâu chơi lụi lại hay.
Nói chứ nếu ai chưa từng xem những kiểu động viên oai hùng như vậy trong những phim khác thì sẽ thấy hay, còn đây mình coi hoài hoài nên thấy cũng bình thường chứ không nổi da gà như lần đầu tiên.
Rồi những khoảnh khắc phát tiết cơn anh hùng ca này mình cảm thấy đến quá sớm, mới có tí ti thời gian mà đã dùng tới tuyên bố này, khích lệ tinh thần nọ rồi, tất nhiên những lúc như vậy phim cũng có những góc quay ấn tượng như cảnh anh sĩ quan da đen đứng nói trước màn hình lớn.
Ai đó cảm động mạnh chứ mình thì không, còn quá sớm để cảnh đó gây xúc động thực sự.
Đã đến lúc nói tới 1 điểm quan trọng.
Phim có sự góp mặt không nhỏ và xuyên suốt của các diễn viên Trung Quốc. Đó chính là lý do "Ngày Độc Lập: Tái chiến" không còn là riêng của người Mỹ.
Angela Baby xuất hiện với nhanh sắc nuột nà, thanh tú mọi khi nhưng không có nhiều đất diễn, cộng thêm lần đầu ra Hollywood nên thấy diễn xuất vẫn còn sượng. Những cảnh quay chiến đấu giữa phi thuyền sinh vật lạ và đội bay, đạn bắn ào ào từ phi thuyền sinh vật lạ mà không hiểu sao cô nàng vẫn còn an toàn.
Hay khi tổng thống Mỹ kêu gọi quốc tế đồng lòng, không rõ đâu ra mấy nhà sư Tây Tạng cặm cụi ngồi bên chiếc radio lắng nghe từng lời bằng tiếng Anh của tổng thống. Hơi khó hiểu vì sự dàn xếp phi lí này. À mà chắc có lẽ sau 20 năm người ta đã nói chung 1 thứ tiếng rồi cũng nên.
Ngày Độc Lập: Tái chiến còn cố gắng giải thích 1 cách logic sự xuất hiện của phi thuyền ngoài hành tinh bằng cách chấp nối các chi tiết vào đầu phim, mỗi phân đoạn đều mang dáng vẻ quan trọng nhưng rất không may là việc này khiến phần đầu phim kéo dài đến tận nửa tiếng mà vẫn chưa đưa khán giả ra khỏi cơn ngáp.
Túm lại, xem Ngày Độc Lập: Tái chiến, có lẽ người ta chỉ còn đọng lại những cảnh chiến đấu hoành tráng và kỹ xảo choáng ngợp, phim đã làm tốt điều đó như mọi dòng phim Mỹ có đầu tư kỹ lưỡng cho việc này.
Nhưng với các khán giả khó tính, phim còn thiếu chút gì đó mới mẻ, chút gì đó khác đi so với những bộ phim trước đây từng làm. Phim mở ra khả năng cho phần 3, và chúng ta đều hy vọng vào điều đó.