Khách Sạn Đế Vương - Giá mà Gustave còn sống!

Một câu chuyện khó quên về tình bạn giữa 2 con người, đến gần nhau qua chuyên cuộc phiêu lưu thú vị được tô điểm bởi phong cách điện ảnh thập niên trước.

Khách Sạn Đế Vương trở thành hiện tượng vào lần công chiếu năm 2014, giành lấy không ít giải thưởng và nhận được hàng triệu lời khen.


Khách Sạn Đế Vương còn gây dấu ấn đặc biệt thông qua gam màu và chất liệu diễn xuất của những phim cổ điển thế kỷ trước với tỷ lệ 1:1 lỗi thời trong khung cảnh trời đông giá rét, và nền nhạc có tiết tấu buồn cười.


Bộ phim bao gồm 3 câu chuyện được lồng ghép vào nhau… với màn dạo đầu gây bối rối người xem vì nói nhanh quá không theo kịp.

Chuyện thứ nhất là hình ảnh 1 cô gái trẻ bước đến bức tượng của nhà văn nổi tiếng với quyển sách The Grand Budapest Hotel màu hồng phấn trên tay.

Trong quyển sách chứa đựng câu chuyện thứ hai, một "hồi tưởng bằng chữ" của nhà văn trong lần gặp gỡ ông chủ khách sạn - Zero Moustafa, một ông lão râu dài với cách sống kỳ lạ.

Nếu xem phim bạn sẽ thấy Zero xuất hiện khá lạ lùng khi chỉ ngồi 1 mình trên ghế bành, thẫn thờ nhìn người ta qua lại. Dù đã từng sống trong những lâu đài xa hoa, nhưng chính tại khách sạn này, ông ta lại chọn sống trong căn phòng dành cho người giúp việc. Người ta đồn đãi với nhau về lý do nhưng ít ai biết được sự thật.

Nhưng có 1 sự thật khác là Zero không hề dùng tiền để mua Khách Sạn Đế Vương.

Và lý do cho điều này được Zero tận tình kể lại trong câu chuyện thứ 3 mà ông tự thuật cho nhà văn, câu chuyện về một nhân vật ảnh hưởng đến cuộc đời, người mà Zero gọi bằng - Ngài Gustave, viên quản lý đầu tiên của khách sạn, và là nhân vật trung tâm của Khách Sạn Đế Vương.

Gustave rất hóm hỉnh!

Gã là 1 tay quản lý nói nhiều và hài hước, luôn nổi bật bởi phong cách quý ông lịch lãm, đốn tim bao nữ khách hàng luống tuổi, không kể tới những chị em sắp xuống lỗ. Chính Gustave vô tư, tinh quái đã “giúp đỡ” những người này vượt qua nổi buồn tẻ của tuổi già.

Zero thì ngược lại, 1 một thiếu niên trẻ di dân đến Budapest do đã mất hết người thân trong chiến tranh. Gustave nhận Zero là Lobby Boy của mình và ra sức đào tạo cậu trai trẻ trở thành phụ tá đắc lực.

Với Zero, Gustave không chỉ là một người đáng học hỏi, ông còn là một ân nhân dũng cảm.

Hai lần Gustave đứng lên bảo vệ Zero đều trong hoàn cảnh phải đối diện với đám quân Phát Xít hung hãn, Zero không có giấy tuỳ thân hợp lệ.

“Đừng động vào Lobby Boy của tôi" - Gustave lớn tiếng với đám quân, còn Zero thì ngớ người, sống mũi cay cay khi nghe những lời này, hết mực cảm động.

Zero cũng đền đáp bằng lòng trung thành vô hạn!

Gustave không may bị giam trong tù vì tội giết người. Ông nhanh chóng làm quen và được bạn tù tin cậy, giúp đỡ tìm lối thoát. Ở bên ngoài, Zero tích cực tìm cách giải oan cho Gustave bằng cách truy tìm kẻ làm nhân chứng giả.

Trong hành trình này, cả hai còn đối đầu với 1 tên tay sai giết người man rợ hình dạng xấu đúng kiểu Frankenstein, với 2 chiếc răng nanh khiến ai cũng phải e dè và đôi tay đeo sẵn thứ vũ khí nguy hiểm có thể đấm nát mặt bất cứ ai sau 1 cú duy nhất.

Lần lượt từng nhân chứng giúp Gustave thoát tội đều bị gã này thủ tiêu, bị cắt đứt ngón tay hay lấy thủ cấp, nhưng xui cho hắn vì tới lúc đứng trước mặt và cố tiêu diệt Gustave, hắn lại là người bị tiêu diệt.

Kết phim để lại trong lòng người yêu mến Gustave một cảm giác khó tả khi chứng kiến sự đối lập giữa cuộc sống tỷ phú của ông sau khi được thừa kế toàn bộ tài sản của Quý bà D. và cái chết xảy ra khi cố bảo vệ Zero một lần nữa trước quân Phát Xít nhưng lần đó lại không có được may mắn.

Zero thừa hưởng toàn bộ tài sản từ Gustave sau đó, nhưng đến cuối đời mình, Zero quyết định giao hết toàn bộ tài sản của mình cho quân đổi để giữ lại khách sạn và những ý ức nó mang theo...

Giá mà Gustave còn sống!