Đó là tuổi thơ, và khi chúng ta không thể trông đợi vào cỗ máy thời gian của Doremon, thì Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh đã có thể làm điều đó hết mực chân thực.
Có lẽ trong số những phim Việt từng xem, phim này có 1 kết thúc làm cho bất kỳ ai cũng cảm thấy bâng khuâng.
Cứ tưởng có thể thấy những Thiều, Tường, Mận lớn lên, và mong đợi 1 kết thúc có hậu dành cho tình cảm đâm xôi nảy chòi từ nhỏ của Thiều và Mận thì phim lại mở ra 1 cánh cửa để người ta thoả mãn trí tưởng tượng của mình.
Hoa Vàng Cỏ Xanh còn để lại thứ cảm nhận bất tận cho người xem sau chuyến "hồi hương" quay về tuổi thơ thực sự. Nơi mà bạn dễ dàng tìm thấy những cánh đồng, con suối, đàn bò, cánh diều lộng gió, bãi cỏ xanh, lớp học, trò chơi bắn bi, nhảy thun… tất tần tật những cảm giác thời bé đã trải qua.
Và nếu từng ở những căn nhà tranh vách lá, hẳn chúng ta cũng không quên cảnh cầm thau chạy hứng nước mưa.
Phim cố gắng thâu tóm và gợi lại trọn vẹn ký ức cho người xem, như cái cách mà Nguyễn Nhật Ánh luôn đưa vào trong tác phẩm của mình, bình dị, nhẹ nhàng, dân dã, nhưng cũng đong đưa làm người không khỏi bứt rứt, nhưng lại vừa thấy ấm áp con tim.
Phải chăng chính điều đó đã làm cho Hoa Vàng Cỏ Xanh đạt tới độ mỹ miều
Từng khoảnh khắc từng câu thoại, nếu bạn để ý, sẽ gần gũi và dễ thương biết bao so với các phim thuần Việt khác.
Chỉn chu nhất chắc là phần âm thanh, tôi không thích nghe lời bài hát Thằng Cuội lắm, nhưng giai điệu của nó khi qua tay Christopher Wong khiến tôi không thể không cho phép cảm xúc từ đáy lòng bật dậy.
Tôi đã tìm nghe lại đoạn nhạc này để một lần nữa bật dậy thứ cảm xúc chỉ trải qua 1 lần trong đời, giờ cứ vang vang trong đầu.
Tôi đã tìm nghe lại đoạn nhạc này để một lần nữa bật dậy thứ cảm xúc chỉ trải qua 1 lần trong đời, giờ cứ vang vang trong đầu.
Một lần nào đó, bạn sẽ cười với khoảnh khắc xấu hổ khi thư tình mình viết cho ai đó bị cả lớp biết.
Bạn sẽ buồn với giây phút ngồi khóc một mình vì nhận ra đã gây nên lỗi lầm không tha thứ được cho bản thân (ai từng rơi vào hoàn cảnh đó chắc sẽ hiểu).