Nơi để ai đó tự thấy mình có đủ kiên nhẫn để chờ gần 20 phút chán ngắt đầu phim, trước khi nhận thấy điều đặc biệt đang chờ đợi mình.
Giống như mở một chiếc hộp để xem có thứ gì thú vị bên trong vậy, có người thích xé náo nhiệt để thấy ngay, còn Sideway thì xé theo kiểu làm bực mình nhưng vẫn đủ làm người ta khoan khoái, thú vị.
Và có điều gì để học hỏi từ Sideway hay không?
Oh yeah, chính xác là có. Nếu bạn có thể chờ qua nổi 20 phút chán chường đó (mà không tua nhanh), thì cũng là lúc bạn nhận ra cái triết lý mà phim xoay quanh: trái nho đen.
Thế triết lý trái nho đen có gì?
Nhưng bạn cần biết câu chuyện của Sideway chốc đã...
Sideway lấy diễn biến giữa 2 người bạn Miles và Jack làm trọng tâm. Trong 7 ngày còn lại trước khi chuẩn bị kết hôn, Jack mong muốn được chơi bời thả cửa, go some where và làm tình với bất kỳ phụ nữ anh cảm thấy kích thích.
Chơi bời là lời hứa Miles dành cho Jack, nhưng không theo cách Miles nghĩ, Jack chăm chăm vào việc “xả hơi" của mình, chứ không đơn giản là “mỗi sớm mơi thức dậy, chúng mình cùng chơi golf".
Cả hai đi đến vùng đất rượu nho, nơi thu hoạch nho và cách kiến thức về nho được phô bày không ít trong suốt phim.
Cũng từ đó, mình mới dần nhận ra phong thái người Mỹ trong việc thưởng thức loại đặc sản này và những gì họ nhìn thấy và chia sẻ không chỉ là mùi vị hay hương sắc, mà còn là tinh tuý được đúc rúc.
Văn hoá phương Tây coi quả nho như thứ gì đó rất cao quý, đại diện cho trí tuệ của con người, không đơn giản chỉ là thoáng qua mà phải chắt chiu từng mấy ngàn năm.
Nếu từng đọc qua quyển sách “The greatest salesman in the world" của tác giả Og Madino hẳn bạn sẽ nhận ra hình ảnh quả nho có trong 1, 2 cuốn da dê đầu tiên.
Nhưng Jack, với phong thái của một diễn viên hạng B, chuyên đóng quảng cáo rẻ tiền, lại không mảy may đến chuyện đó lắm, Jack yêu thích việc phóng thẳng vào ve vãn bất kỳ em nào có cặp mông to tròn kích thích hơn là nghe lắm điều về thứ chỉ đơn giản là nâng lên và rót 1 lượt vào mồm.
Ngược lại, Miles, 1 gã trai luống tuổi, e dè với phụ nữ, đã ly dị hơn 2 năm, sự nghiệp không có gì lại là người biết thưởng thức và có hiểu biết rất rộng về thứ cực phẩm này, chỉ là Miles đã không may trở thành nhân chứng vô tình cho thói hoang đàn của Jack.
Miles còn khốn khổ hơn sau khi nhận tin Vicky, vợ cũ của mình đã đi bước tiếp theo, thậm chí còn có mặt trong lễ cưới của Jack vào tuần sau. Miles điên tiết nốc rất nhiều rượu.
Vậy ai là người cần chữa bệnh trong những ngày này đây? Là Miles, hay là Jack.
[[Chờ đã… thế triết lý trái nho đen có gì?]]
Tới tận lúc cả hai gặp được Stephanie và Maya, cứ tưởng phim chẳng có gì mới mẻ. Jack đạt mục đích của mình còn Miles thì luống cuống gọi cho vợ cũ, hỏi thăm vớ vẩn thì đây là lúc hướng đi của phim thực sự hiển lộ.
Rượu nho là đề tài của Sideway, nhưng nó chưa làm mình lưu tâm mải cho đến khi 2 con người, 1 ly dị vợ và 1 biệt ly chồng, Miles và Maya ngồi với nhau mà không biết nói gì ngoài rượu.
Đây cũng là lúc mình phải pause màn hình mấy lần và cẩn thận ghi lại từng lời, “Vì sao anh thích nho đen?” hay “Vì sao cô thích rượu?".
Câu trả lời nhận được của mỗi bên rất thú vị và góp phần không nhỏ để cả 2 hiểu nhau, tháo gỡ những gút mắc riêng tư của từng người.
“Miles, tại sao anh thích nho đen?”
“Tôi không chắc, có lẽ nó là 1 loại nho khó trồng, vỏ của nó rất mỏng, khá kén khí hậu, chín sớm. Nó không sống dai như nho Cabernet, thứ có thể mọc ở bất cứ đâu, vẫn phát triển ngay cả khi không được chăm sóc.
Nho đen cần chăm sóc kỹ. Thực tế nó chỉ có thể mọc được ở 1 vài nơi đặc thù trên thế giới. Và chỉ người trồng trọt nào kiên nhẫn chăm sóc kỹ... mới có thể trồng được.
Chỉ người nào chịu bỏ ra thời gian để hiểu những tiềm năng của nho đen mới có thể khiến nó thể hiện đầy đủ hương vị. Và hương vị của nó là loại ám ảnh và khó quên, cô đọng trong lòng, tinh tế và cổ xưa nhất trên trái đất.”
hay “Maya, vì sao cô thích rượu?”
“Thật ra, tôi thích rượu từ người chồng cũ. Anh ấy có 1 bộ sưu tập rượu lớn. Rồi tôi nhận ra mình có vị giác khá chuẩn. Tôi càng uống nhiều, lại càng muốn tìm hiểu về chúng.
Tôi thích cách mà rượu tiến hoá, tôi biết chai rượu mình khui hôm nay sẽ có vị khác nếu tôi mở vào ngày khác.
Những chai rượu thật sự đang sống và nó không ngừng tiến hoá ngày càng phức tạp, cho đến khi được mở ra, giống như chai 1961 của anh, rồi hương vị của nó dần ổn định và thoái hoá. Nó có vị cực ngon.”
Đến đây thì không có lý do gì để ngừng lại và bỏ ngang bộ phim được nữa. Diễn biến tiếp theo ra sao, bạn có thể xem ngay trên Fim+ để có cảm nhận mới mẻ cho riêng mình.
P.S: Lý do mình xem phim này là cái poster khá gây ấn tượng, kèm tò mò.