Thoạt đầu rất ngần ngại quyết định xem phim Thám Tử Mù, vì trước giờ khá là có thành kiến với thể loại trinh thám của Trung Quốc, trừ Địch Nhân Kiệt, nhân vật thần thám mà tôi thấy rất xuất sắc. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu thêm thông tin đánh giá, có chút thay đổi trong suy nghĩ.
Về mặt “thành tích”, Thám Tử Mù từng đoạt giải tại liên hoan phim Cannes vào năm 2013 và nhận nhiều đánh giá / khen ngợi từ chuyên gia và nhà làm phim. Các đánh giá đáng ghi nhận phải kể đến là:
"...nó đã phô diễn và mang lại những cảm xúc hết sức đột ngột và bứt phá cao độ, đi kèm với đó là yếu tố hài hước tuyệt vời"
"...sự sáng tạo vô giới hạn, ngoài ra toàn bộ hình thức thể hiện của toàn bộ phim đều hết sức khác lạ..."
Quả đúng như nhận định! Tôi đã xem và nhận ra sự khác biệt độc đáo này.
Nếu bạn đã từng xem Sherlock Holmes hay các thể loại trinh thám khác, thì có thể sẽ khá sốc với phương pháp phá án trời ơi đất hỡi của thám tử Trang Sỹ Đôn (thám tử mù do Lưu Đức Hoa thủ vai).
Khác biệt thứ nhất, Trang Sỹ Đôn luôn suy nghĩ ở góc độ nạn nhân và hung thủ để suy luận những gì sẽ diễn ra nếu đặt mình vào vị trí của những đối tượng này. Vì mù, nên gần như tài năng phá án đều nằm ở đôi tai và trí tưởng tượng.
Để hiểu được cảm giác thực sự của các nạn nhân, như thất tình hay tức giận, Sỹ Đôn đã yêu cầu Hà Gia Đồng, đệ tử chân truyền của mình (do Trịnh Tú Văn thủ vai) giả làm nạn nhân và tái dựng lại các tình huống y như thật.
Việc này đã mở màn cho hàng loạt những tình huống cười lộn ruột, đã có hơn 4 lần tôi phải bật cười trước khuôn mặt tội nghiệp của Gia Đồng khi phải bầm mình bầm mẩy, cô tự mình trải qua những cảm xúc đau đớn và bi phẫn của các nạn nhân trước khi mất tích hoặc bị giết chết.
Không hiểu sao Gia Đồng lại tin tưởng tài phá án đến nỗi thực hiện răm rắp bất kỳ yêu cầu quái đản nào từ anh, nhưng nhờ đó cũng dần thẩm thấu phương pháp phá án của Sỹ Đôn, chính điều này đã giúp cô thấy được sự nguy hiểm mà Sỹ Đôn sẽ gặp phải khi 1 thân 1 mình đến gặp hung thủ.
Khác biệt tiếp theo, những màn suy luận lòng vòng với các logic phức tạp, được chuyển thể thành màn đối thoại với các nạn nhân và hung thủ, những người này như được sống lại trong trí tưởng tượng của Sỹ Đôn và có thể làm trò, khiêu khích, vui vẻ chứ không chỉ là những xác chết ngoài kia.
Cuối cùng, các vụ án được Sỹ Đôn phá giải không diễn ra tuần tự, mà đan xen vào nhau, đôi lúc khó phân biệt thủ phạm được theo đuổi là của vụ án nào. Những điều đó cũng tạo nên vẻ ly kì, đặc sắc và là yếu tố khá khôi hài và bất ngờ cho người xem.
Phim cũng không quên nhiệm vụ lấy nước mắt người xem, phải nói phân cảnh Sỹ Đôn lái xe hơi cứu lấy Gia Đồng có lấy đi chút nước mắt của tôi, bạn xem tới cảnh này nhớ để khăn giấy bên cạnh, mà tốt nhất là có sẵn gần đấy để có gì dùng.
Về tính chất của các vụ án theo mình thì tương đối ổn, đơn giản có, phức tạp có (nhưng không đến nỗi phức tạp lắm), rùng rợn có, hài hước cũng có (chẳng hiểu tại sao có).
Phim vẫn lấy đặc trưng diễn xuất của Lưu Đức Hoa làm chủ đạo, những màn vũ đạo thường thấy trong các phim trước đây và cả sau này, thêm nữa là lần này anh Lưu nhà ta còn lại rất háo ăn và đôi lúc cáu gắt trông cứ như con nít.
Nhìn chung đây là bộ phim đáng xem nếu bạn không quá cầu toàn với thể loại phim trinh thám, hoặc để tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ, hay chỉ đơn giản để thưởng thức phong cách của Lưu Đức Hoa mà thôi.